Bỏ qua nội dung
Nghệ thuật lấy cảm hứng từ chiếc áo mưa tơi
Ca dao về áo tơi:
Trời mưa thì mặc trời mưa
Chồng tôi đi bừa đã mang áo mưa
Áo mưa hiện hữu trong mới từng mẫu lại thơ:
Lạ chân lối ít tuyến đường chiều
vàng cây lá đỏ mộng vẹo vọ bên trời
Bụi mưa thấm chiếc áo tơi mới
lạnh hồn anh đã rời rã thường theo thu
Áo mưa n
ắng quê nào sở hữu khác xưa thuở còn mò ốc bắt cua trưa hè nắng như lửa xối bốn bề xoa nhanh bùn kín mặt còn nghe nóng có thể bừng. Nắng quê giờ vẫn cháy lưng người quê giờ vẫn bạn cùng mất áo mưa truyền thống đan chằm bằng lá rừng thôi bao đời dân đã chống trời hiên ngang nắng mưa sở hữu áo tơi cũng quàng che người che cả mùa màng lúa khoai... ai cười thì cứ mặc ai áo mưa giờ vẫn quàng vai ra đồng gái quê ta vẫn má đào người quê ta vẫn mặn nồng tình quê! đi xa người nào đột nhiên cũng muốn về câu ca xứ sở tơi che mượt mà... Bước trong khoảng dưới bóng tơi ra bao người con của quê ta ranh con ràng!